Năm nay tôi 27 tuổi, đã có một đời chồng và một đứa con gái 6 tuổi, hiện đang sống chung nhà với anh trai và chị dâu. Ở chung với gia đình anh trai dù rất khó chịu và bức bối nhưng tôi chẳng có cách nào khác vì lương công nhân chỉ đủ nuôi hai mẹ con.
Với lại nhà của bố mẹ nên tôi không muốn ra ngoài một chút nào, vì dù sao trước khi mất trong di chúc mẹ cũng để lại cho tôi một phần giá trị ngôi nhà, anh chị không có quyền đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi cũng từng có một gia đình hạnh phúc nhưng ngắn ngủi trong vòng hơn một năm, sau đó không thể chịu nổi với cách đối xử của mẹ chồng nên tôi đã bế con bỏ về nhà ngoại ở. Nhà chồng cũng chẳng ai đến tìm tôi mà nói có chân đi thì có chân về.
Lúc đó còn trẻ, bồng bột, mọi người nhà tôi lại rất ủng hộ chuyện trở về nhà ngoại ở để dằn mặt nhà chồng. Nào ngờ một tháng sau chồng tôi đưa đơn ly dị và cuộc hôn nhân kết thúc quá nhanh khiến tôi hối hận nhưng đã muộn.
Nhiều lần tôi muốn đi bước nữa để nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của anh chị nhưng vẫn chưa có ai hợp với mình.
Cho đến một ngày tôi cũng gặp được người đàn ông tốt, khá giả, có đủ khả năng che chở cho mẹ con tôi. Thế mà lần nào anh ấy đến chơi nhà, con gái tôi cũng tỏ ra ghét bỏ, còn khóc thét lên đuổi bạn trai tôi về.
Nhìn thấy cảnh con gái lao ra cửa đánh đuổi anh ấy khiến tôi rất tức tối đã đánh con ngay trước mặt khách. Anh thấy vậy thì can ngăn rồi ra về. Sau khi tiễn anh, tôi dỗ dành hỏi han mãi con gái tôi mới chịu nói nguyên nhân. Con kể: "Bác N bảo chú ấy sẽ là dượng của con và sẽ đánh đuổi con ra khỏi nhà để mẹ sinh em bé mới".
Ngày ly dị chồng, chính chị dâu ủng hộ nhiệt tình và tìm mọi cách nói xấu chồng cũ của tôi, bây giờ gặp được người đàn ông tốt chị ấy lại xúi bẩy cháu gái chia rẽ tình cảm của chúng tôi. Tôi không hiểu sao chị dâu lại "nhồi" vào đầu con tôi tư tưởng như thế. Theo mọi người tôi có nên vạch trần bộ mặt giả tạo của chị dâu cho anh trai biết không? Và tôi phải làm gì để chị bỏ thói đâm bị thóc, chọc bị gạo này đi?