Tôi với em chồng không chỉ không hợp, thậm chí còn khắc nhau. Mỗi khi tôi nói gì, y như rằng nó cũng tỏ thái độ. Rõ là em chồng kém tôi hẳn 3 tuổi mà rất hỗn. Cách thể hiện của nó không tôn trọng chị dâu 1 chút nào.

Mà quan điểm của nó tôi chẳng đồng tình chút nào. Ví dụ nó vơ đũa cả nắm bảo gái nhà nghèo thì tham tiền. (Có thể muốn đá đểu chị dâu là tôi chăng?). Rồi thì học cao, học rộng làm gì, có bằng đại học đi xin việc là đủ. Hay như cưới chồng phải cưới người giàu, yếu tố kinh tế là quan trọng nhất...

Đó chỉ là 3 trong số vô vàn những phát ngôn của cô em chồng mà tôi nghe không lọt tai. Song vì biết thân biết phận tôi chẳng động. Mất công tranh luận rồi lại bị mẹ chồng mắng là để bụng với em, nhỏ nhen, ghê gớm...

Cũng may tôi không phải sống cùng gia đình chồng. Ngay sau khi kết hôn chúng tôi đã lên Hà Nội sống. Duy thì khá nghe vợ, tu chí làm ăn để mua căn chung cư. Nhưng cũng vì thế mà quan hệ của tôi với mẹ chồng, em chồng lại càng tệ hơn. Đằng nội liên tục nói tôi bỏ bùa mê thuốc lú khiến Duy cãi cả nhà. Rồi thì tôi đúng là khố rách áo ôm vớ được anh chồng giàu lại còn dụ dỗ anh rời quê...

Tôi chẳng buồn giải thích. Bởi lẽ, tôi biết mẹ chồng ghét mình dù có nói gì cũng vẫn bị ghét. Còn quan trọng tôi sống không thẹn với lòng là được. Tôi tuy nghèo, song lại nỗ lực, thu nhập không thấp. Mua chung cư chúng tôi trả góp chứ mẹ chồng cũng không bỏ đồng nào.

Vừa thông báo có tin vui với gia đình, tôi cứ tưởng được chúc mừng, ai dè em chồng bĩu môi nói 1 câu cả đời không quên - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Quay trở lại với chuyện cô em chồng... Từ khi lên thành phố, chúng tôi cũng ít đụng nhau hơn. Mỗi tháng vợ chồng tôi về quê 2 ngày cuối tuần. Nhưng đó đúng là cực hình với tôi.

Mẹ chồng phó mặc mọi thứ trong nhà cho con dâu. Bà còn bận đi thịt gà, hầm chim bồ câu bồi bổ cho con trai. Em chồng thì nằm vểnh râu nghịch điện thoại ở sofa phòng khách, sai tôi liên mồm. Nói thật, dù chỉ 2 ngày thôi song tôi cảm giác như mình là osin của nhà đó vậy. Duy thì bị mẹ chồng lôi đi hết nhà này nhà kia chào hỏi. Mục đích của bà là để không vào phụ tôi đó mà.

Vừa thông báo có tin vui với gia đình, tôi cứ tưởng được chúc mừng, ai dè em chồng bĩu môi nói 1 câu cả đời không quên - Ảnh 2.

(Ảnh minh họa)

Chỉ mệt thế tôi vẫn còn cố nhịn được. Song mẹ chồng, đặc biệt em chồng đối xử với tôi tệ bạc thật sự. Vợ chồng tôi tính 2 năm sau khi cưới trả bớt nợ mua nhà mới sinh con. Thế nhưng, mẹ chồng thì đi rêu rao là tôi "điếc". Em chồng thì còn ác hơn, bịa đặt tôi từng phá thai nên giờ bị quả báo. Nó đi rêu rao thông tin ấy khiến tôi uất ức vô cùng.

Lần đó, phải đích thân Duy gào lên dẹp loạn, mẹ chồng và em chồng mới chịu thôi. Thậm chí, anh còn tức giận bảo ai dám bịa đặt như thế thì sẽ không bỏ qua. Kể cả là mẹ chồng, em chồng chẳng rõ đầu đuôi mà tung tin, Duy cũng không nhìn mặt. Vụ đó tạm im, song mối quan hệ tôi với em chồng càng thêm rạn nứt.

Hôm vừa rồi, vợ chồng tôi về quê. Tôi cũng muốn nhân tiện thông báo tin vui với cả gia đình, và xin phép chỉ khi có công việc hoặc 2 tháng mới về 1 lần. Bởi tôi đang mang bầu.

Thế nhưng, khi nghe tôi nói xong, mẹ chồng có chút vui mừng, hỏi han ân cần hơn hẳn mọi ngày. Song cô em chồng nói 1 câu mà tôi ghim mãi:

- Chị chắc đó là con của anh Duy nhà em chứ?

Tôi tím tái mặt mày. Duy bực mình quát lớn, song con bé lại vênh lên:

- Ai mà biết được. Anh cứ bênh vợ chằm chặp mai này nuôi con tu hú lại nhục. Nhìn chị ta tướng mạo chẳng tốt lành gì. Em nói thì bị ghét. Nhưng anh liệu mà đi xét nghiệm đi kẻo nuôi con cho thằng khác thật đấy. Chị ấy phá thai ai chả biết. Mà bao nhiêu năm chẳng có, tự dưng giờ có căn nhà xong thì bầu bí luôn, biết chọn thời điểm thế.

Duy thẳng tay tát lên má cô em chồng. Mẹ chồng thì khuyên can nhưng vẫn bênh cô em chồng rằng lo và muốn tốt cho anh trai. Tôi đứng dậy, lần đầu phản kháng:

- Em cũng là con gái đấy. Mai này em lấy chồng, rồi bị bên chồng nghi ngờ đứa con trong bụng em sẽ hiểu cảm giác của chị. Chứ không phải cứ nói cho sướng mồm, còn người nghe tổn thương hay không mặc kệ.

Chị chẳng biết đã làm gì nên tội mà bị em ghét vậy. Song chị thấy em quá hỗn hào rồi đấy. Dù có ghét chị tới đâu cũng nên nhớ em là phận làm em. Còn mẹ thì bênh vực em ấy bất chấp đúng sai. Thôi con xin phép, từ giờ con cũng không muốn về đây nữa cho tới khi nhận được sự tôn trọng đúng mực.

Nói xong, tôi quay người đi. Cô em chồng đương nhiên mặt vẫn còn tức tối lắm xong cũng không dám cãi vì Duy đang ở đó. Sau lần ấy, nó cũng gọi điện xin lỗi tôi thật. Mối quan hệ chưa cải thiện nhưng nó cũng không nghĩ tôi hiền mà dám hỗn hào như xưa.